Vô phương

Có những đêm nằm
Bằng năm năm ở
Bao năm kề vai
Còn gì để nhớ
Đâu là tội nợ
Đâu là cơ duyên...

Có nỗi ưu phiền
Miệng cười phơ phớ
Biết bao niềm vui
Khởi đầu rạn vỡ
Một lần thương nhau
Mà thành duyên nợ...
Cỡi con thuyền trăng
Buông chèo sóng gió
Đi về miền rừng
Thênh thang vạt cỏ
Một đêm tràn gió
Em ngồi tàn đêm...

Thì nhóm lửa lên
Neo thuyền trăng lại
Thêm một cành khô
Giữ đêm ở mãi
Gác chèo cột lái
Ta thành vô phương

Uông Ngọc Dậu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã ghé thăm trang Những điều nhỏ bé, rất hân hạnh được đọc những lời chia sẻ chân tình của bạn. Chúc bạn luôn thành đạt và hạnh phúc trong cuộc sống.