Hạ trắng

Ðang lúi húi thổi phù phù vào bếp lửa có đặt siêu thuốc Bắc đang sôi ùng ục, tôi bỗng giật mình đánh thót vì một chuỗi âm thanh trầm bổng. Chúa ơi, tiếng kèn saxophone! Thằng nào cà chớn đến độ thổi kèn vào lúc giữa trưa. Lại nhè sát vách nhà tôi, trong lúc má tôi đang đắp chăn rên hừ hừ...

Vâng, đích thị là tiếng kèn saxo: giai điệu quen thuộc của bản Hạ Trắng: “Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay...”

- Long ơi! Ai làm gì mà ồn vậy con? Má tôi giở tấm chăn ra khỏi mặt, mệt mỏi hỏi.

- Hình như ở bên nhà chị Châu má ạ! Má cứ nằm nghỉ, để con qua nói chuyện với họ.

- Long này, nói năng cho đàng hoàng nghe con.

Vâng, tôi sẽ cố gắng nói năng cho đàng hoàng. Tôi thương má. Cả đời bà đã một nắng hai sương với gánh xôi để nuôi anh em tôi ăn học. Nay tấm lưng còng sụp xuống. Tôi bỏ ngang lớp luyện thi để về ngồi dưới hàng bạch đàn ven đường: vá xe đạp. Tiền kiếm được không nhiều. Tôi buộc lòng để nằm nhà, dành dụm hốt từng thang thuốc Bắc chứ không dám đưa má vào bệnh viện. Hơn nữa, tôi còn có thể tranh thủ chạy vô chạy ra thăm chừng má, chờ con Thu – em gái tôi – đi bán vé số về là “bàn giao bà già” để “yên tâm... công tác.”

Vừa đi qua nhà chị Châu tôi vừa thắc mắc: Ai thổi kèn bên ấy nhỉ? Anh chị ấy dứt khoát không phải rồi. Á, hay là thằng Trường? Nó học chơi saxo bao giờ vậy kìa?! Trước giờ tôi chỉ thấy nó ôm cây ghi-ta thùng, chơi độc một điệu bolero hát nhạc “sến”.

Tôi khựng lại ở ngạch cửa. Chẳng phải thằng Trường hay là một thằng nào sất! - Một đứa con gái lạ hoắc... đẹp... gần bằng hoa hậu, đang uốn éo trước giá nhạc. Thế này thì tôi xin “bái bai”. Tôi chỉ có thể sửng cồ với một thằng cà chớn nào đó. Còn khi bắt vuộc phải “xử lý” với một trong những con cháu bà Eva thì... xin thua! Bản nhạc trong kia vẫn réo rắt: Thôi xin ơn đời... Ồ, khỏi... “xin”. Tôi hấp tấp quay ngược 180 độ mà nghe trán rịn mồ hôi.

- Sao con? Họ không chịu ngừng thổi kèn à?

- Con... chưa kịp hỏi. Ðể con qua lại.

Tôi hùng hồn bước ra khỏi cổng, rồi... đứng lại, ngập ngừng. Nghĩ ngợi một thoáng. Tôi chạy vụt qua quán dì Bảy, mua liền một “bó” me dốt. Con gái đứa nào chẳng khoái me! Con nhỏ ở nhà chị Châu vẫn cầm trong tray cục kim loại sáng bóng – hình chữ S ngược, loe đầu. Vẫn “phun” vào đó những làn hơi... tà khí. Lấy hết can đảm, tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện thổi “khúc” – “trompone” - mới mua, chua méo mặt. Lúc đầu, con nhỏ có vẻ tảng lờ. Tôi kiên nhẫn biểu diễn màn thưởng thức me chua. Một lát, con nhỏ chịu hết xiết, tiếng saxo không còn mượt mà vẫy gọi nữa mà... giựt cục, giựt cục rồi... phụt tắt!

- Ê, cho một... “chái” coi!

Tôi mừng rơn, xòe cả nắm me dốt cho địch thủ:

- Tặng nguyên “bó” đó. Chua quá “chời”!

Công nhận nhỏ này thổi saxo đã thần sầu mà thổi “Trompone” cũng điệu nghệ không kém! Nhìn nhỏ “xử lý” trái me dốt mà tôi... phát thèm! Tôi bèn... đòi lại:

- Ê! “chả” lại đây một “chái”.

Trò chuyện một hồi tôi mới biết nhỏ là em họ chị Châu – dân nhạc viện - nghỉ hè về thăm anh chị... Sau này, khi biết tôi là dân... xửa xe đạp, vẫn ngồi từng trưa dưới hàng cây bạch đàn ven lộ, đố các bạn nhỏ đã xử sự ra sao? Nhỏ ngước đôi mắt xa xăm nhìn về phía con lộ rồi bật thốt:

- Ðem kèn ra ngoài đó thổi nhen! Buổi “chưa” mà thổi “Hạ... chắng” đã lắm!

Quá đã! Tôi mơ màng nghĩ đến tiếng kèn saxo rộn ràng vang lên giữa trưa Hạ Trắng. Dĩ nhiên, khi ấy má tôi đã hết bệnh và tôi sẽ say sưa:

Gọi nắng trên vai em gầy...


Hà Ðình Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã ghé thăm trang Những điều nhỏ bé, rất hân hạnh được đọc những lời chia sẻ chân tình của bạn. Chúc bạn luôn thành đạt và hạnh phúc trong cuộc sống.